NHÂN DÁNG
HUY THANH
Đà Lạt bây giờ ảo khói sương
Thông buông ủ rũ chốn mê đường
Một rừng sim ngủ trong hoa tím
Tiếng vạc bập bềnh ,với thác tuôn
Chọt thấy em về giữa cỏ may
Áo xiêm lồng lộng bước trang đài
Mắt xưa ươm cả trời lưu lạc
Hương;khói trầm đưa lạnh gót hài
Ta nép hồn mình giữa đáy trăng
Cho thuyền hoài cổ vượt không gian
Vào nơi huyễn mộng mờ sương khói
Để khóc tình nhau chốn địa đàng
Một chén chưa vơi vạn cổ sầu
Rót ;đầy ly cạn nửa tình đau
Hơi men; run rẩy vào tim máu
Chếnh chóang tương lai cũng nát nhầu
Chợt thấy em về trong cổ tích
Khu rừng xào xạc bước chân nai
Lung linh theo ánh trăng huyền diệu
Nhạt nhòa theo chiếc lá thu phai
Từ buổi em quên gót hồng trần
Một mình ta ngủ giữa trăng suông
Thềm hoa lưu lạc vì vương phế
Vọng nguyệt tìm hoài bóng cố nhân
Độc ẩm đêm dài một bóng ta
Đầu xanh sớm bạc sóng giang hà
Nửa đêm vọng nguyệt tìm nhân dáng
Tỉnh mộng ta còn ta với ta.
HUY THANH

 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét