Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

THƠ : MƯA TRUNG NGUYÊN NHỚ NẮNG SAIGON

THƠ :


MƯA TRUNG NGUYÊN NHỚ NẮNG SÀI GÒN


HUY THANH





Mưa trung nguyên anh nhớ nắng Sài Gòn

Em, đường phố áo nghiêng dài đại lộ

Một khúc Chopin, một trời tưởng nhớ

Bài thánh ca buồn chìm giữa hoàng hôn


Mưa trung nguyên nên Đà Lạt  u buồn

Hàng thông đứng như kiếp đời cung nữ

Tiếng thông reo hay lời em tâm sự ?

Gởi nắng về cho nước mắt phôi pha


Mưa ở đây sương khói vẫn nhạt nhoà

Hoàng hôn thẩm như mắt sầu tiễn biệt

Tiếng hát chiều mang nỗi buồn da diết

Biết có về ấm lại nửa trái tim ?


Mưa ở đây hay tiếng khóc trung nguyên

Dương liễu đứng để tang tình hòai cổ

Nắng Sài Gòn, biết   em còn  có nhớ  ?

Cuộc tình nào tội nghiệp đã ra khơi ?


Vai anh chưa gánh nổi vết thương đời

Không gánh nổi những lời xưa mộng mị

Mưa trung nguyên mà thương tình cố lý

Nhớ áo dài ai cuối cổng Trưng Vương


Ở Sài Gòn em biết có còn thương ?

Ngày sánh bước bên tường rào thư viện ?

Viên đá sỏi cũng ngai ngùng lên tiếng


Lời tình nào ấm giữa ngón tay đan.


Nắng Sài gòn, chiều nắng, vẫn miên man

Vẫn thèm lắm cơn mưa vào mắt nhỏ ?

Để hồn anh thoáng lạc loài qua đó

Nhặt lá vàng, làm chứng tích tình sau


Mưa trung nguyên , từ đó sẽ thôi sầu

Nắng Sài Gòn cũng không còn lãng mạn

Để chiều mưa anh không nhìn mây xám

Mơ một ngày nắng ấm dậy trung nguyên.



Ở Sài gòn dẩu vật đổi sao chìm

Em vẩn hứng giọt mưa đầu kỷ niêm ?

Lối đi về có hai muà sim tím

Mộng mị nào rơi rụng dưới EDen


Nắng SàiGon em còn nhớ hay quên ? 

Tiếng khèn vọng rưng rưng chiều mưa đổ

Ở Sàigòn em có còn xuống phố ?

Nhặt cuộc tình rơi rớt vọng chiều xưa ?.






HUY THANH


Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét