THƠ
HIU QUẠNH
HUY THANH
Đời hiu quanh mưa về giăng nỗi nhớ
Anh trầm tư bao ngày tháng vật vờ
Khói thuốc chẳng làm vơi sầu trắc trở
Hương khói buồn đọng mãi khúc tình thơ
Em trót để nửa hồn đau cố xứ ?
Nửa hồn kia lạc mất đất quê người
Nên khép mắt ngủ yên đời lữ thứ
Tóc bạc dần theo ngọn sóng ra khơi
Em có lạc lối mòn về quê cũ ?
Xin cho anh gởi đôi chút ngậm ngùi
Câu ca dao uá bên bờ tóc rũ
Đọng giọt buồn cung bậc đã tàn hơi
Đi về đâu khi đời là ảo ảnh ?
Mà kiếp người là quán trọ trần gian
Còn lại chăng nến hai hàng lóng lánh
Tiếng kèn đồng trổi biệt khúc ly tan
Chuyện tình xưa cũng một thời trăn trở
Dẫu tóc phại, áo đã nhuộm phong trần
Anh còn đây với nửa hồn cây cỏ
.Còn nửa hồn hoài niệm bóng tình nhân
Đừng vuốt mắt che nửa hồn gỗ mục .
Còn loanh quanh mang nỗi nhớ ơn đời
Lời kinh cầu vọng hồn rời tâm thức
Tiếng võng buồn ru giọng mẹ à ơi
.Rồi những buổi chiều thu phai xác lá.
Gọi muà xuân để ký ức xuôi nguồn .
Em tóc rối giữa vùng loang nắng hạ .
Nên đông về lạnh lẽo bóng mù sương
Hãy quên đi tình xưa đầy bất trắc
Đừng nhớ chi cho héo úa xuân thì
Hương khói quyện hồn anh vào nhã nhạc
Theo tiếng kèn trông vọng bước anh đi
HUY THANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét